Chúng mình ở đây
Hai tình nhân trần trụi
Tuyệt đẹp trong nhau, và
thế là quá đủ
Hàng lông-mi-như-lá-rợp,
Là thứ duy nhất phủ đậy đôi thân
Giữa đêm sâu, em với anh
yên nằm
Nhưng
chúng biết chuyện đôi mình
cả đấy
Bốn góc nhà biết,
Cái ghế cạnh giường biết
Những bóng đổ lô xô kia biết
Thậm chí
Cái bàn cũng biết
Nhưng chẳng nói ra thôi
Đến mấy tách uống trà còn thậm rõ
vì sao trà nguội
Còn cụ Swift hẳn nói được vì sao
Sách cụ viết bị ngưng đọc dở chừng
Thậm chí lũ chim kia
đã biết
Vì em nhác thấy
giữa trời xanh
Chúng dám viết rành rành và trâng tráo
tên anh
Cái tên em thường gọi
Cây cối ư?
Anh sẽ giải thích sao đây?
Trước những tiếng rì rầm không dứt
của chúng?
Thậm chí có thể
cả gió cũng biết rồi, anh bảo
Vì sao chúng biết ư?
Ta nào rõ vì sao
Nhưng lạ lùng nhất
sau mấy tấm rèm
Một con bướm đêm đang dập dờn
Đập cánh
Đường lượn của nó
cứ lặng lẽ
vẽ nên một hình thù dai dẳng
Phải chăng
Với sự tinh tường bẩm sinh của loài côn trùng
nó đã thấy được điều mà mắt anh với em
chẳng thấy
Đó là: Trái tim chúng ta ngời rạng trong đêm
Điều em không sao hiểu được
Và điều
chẳng bao giờ anh có thể gọi tên
-----
Wisława Szymborska (2 July 1923 – 1 February 2012)
Xem thêm: Thế kỷ chuyển giao, và "sự tra tấn"
Dịch từ bản dịch tiếng Anh "Openess"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét