Thứ Sáu, 29 tháng 4, 2011
Làm thế nào chơi bóng được với đội bóng của Mourinho?
Mourinho
Đây không phải là một câu hỏi chơi, vì trả lời nó rất khó. Khó là ở chỗ bạn sẽ không thể nào đá được với một đội không đá bóng, mà chỉ tìm cách phá lối chơi của bạn. Tuy nhiên sự phá lối chơi này lại được đặt cơ sở trên một hiểu biết rất sâu sắc về, không chỉ bóng đá, mà còn là thế giới bóng đá nói chung.
Cốt lõi của chiến thuật phá lối chơi của Mourinho là một nhân vật ở giữa sân, một cầu thủ mà vai trò thực sự là không rõ ràng (ở Inter là Motta, và hiện ở Real Madrid là Pepe) . Cầu thủ này có nhiệm vụ chính là luôn phải có mặt kịp thời tại các điểm tranh chấp ở giữa sân, và qua đó- tiếp sức kịp thời cho các cuộc đấu ở giữa sân đó. Như thế, trong các cuộc đấu ở giữa sân, khi các cầu thủ này có mặt- các đối thủ của Mourinho, sẽ luôn tự động rơi vào thế thiếu người so với đội bóng của Mourinho. Trong bất cứ cuộc tranh chấp nào, phía đội bóng của Mourinho đều được cộng thêm một nhân vật dự bị để trở nên đông hơn đối phương, qua đó, giành chiến thắng trong tình huống tranh chấp đó.
Tuy nhiên, cốt lõi của chiến thuật này không phải là việc tìm cách chiến thắng trận đấu bởi một lẽ đơn giản. Trừ phi có sức khỏe như một á thần, cái nhân vật dự bị đó không thể nào đủ sức vừa tiếp đạn cho khắp khu vực giữa sân, vừa sắm vai trò một tiền vệ công, đủ sức một mình tấn công hay phát động tấn công ( dù thỉnh thoàng chúng ta cũng thấy Pepe hay Motta nhào lên dứt điểm- song đây chỉ là những trường hợp rất đặc biệt, mang tính phản công)
Nhân vật này cũng không phải là một nhân vật kiểu tiền vệ thu hồi bóng. Thực sự cầu thủ này không phải là một cầu thủ thu hồi bóng, mà chỉ- sử dụng cách nói quân sự,-như một đội biệt kích, thọc sâu, có mặt tại khắp các điểm nóng để phá vỡ các ý đồ phối hợp của đối phương. Vị trí của cầu thủ này là ở tuyến đầu, chứ không phải ở phía sau của chiến tuyến, và do đó, không thể được coi là một cầu thủ thu hồi bóng. Thêm nữa, bởi bản chất của một cầu thủ thu hồi bóng nằm ở chính sự bao quát, và khả năng kết nối chung, nhân vật “dự bị” ở giữa sân này không thể vừa chạy khắp các điểm nóng, vừa lùi về làm một cầu nối ở đáy hàng tiền vệ được. Sự thật là cầu thủ thu hồi bóng của Real Madrid vẫn phải là Xabi Alonso, và của Inter Milan vẫn phải là Cambiaso.
Một chi tiết nữa để ta thấy rằng Mourinho sáng tạo ( hay chế biến) ra cái nhân vật dự bị này ở giữa sân không nhằm mục đích mở ra một lối đá tấn công, đó là việc dẫu khi tạo ra nhân vật dự bị ấy, Mourinho đã tìm cách tăng được số quân ở trận chiến giữa sân, song cùng lúc, số lượng cầu thủ tấn công của ông sẽ luôn ít hơn số lượng cầu thủ phòng thủ của phía đối phương. Quả thật trong thế trận mà Mourinho sẽ tạo ra qua việc chế biến thêm một nhân vật dự bị phá lối chơi của đối thủ, điều mà Mourinho chờ đợi chính là các sai sót của đối thủ, hoặc là vì nóng giận lên sẽ bị thẻ đỏ, hoặc là chuyền ban sai, hoặc là mất bóng sống, qua đó tạo thời cơ phản công cho đội quân của Mourinho. Chính vì lý do này, trong các thế trận mà Mourinho phải sử dụng đến bài “nhân vật dự bị”, ông đều xếp vào đội hình các cầu thủ có khuynh hướng phản công, như với Inter là Diego Milito, và với Real Madrid là Di Maria (cầu thủ cánh trái có tốc độ và rất khôn khéo), Oezil ( cầu thủ chuyền bóng phản công rất hay) [cách phản công của Real Madrid là phản công tỏa ra hai cánh, khác với cách phản công của Inter]
Chính vì vai trò như thể một đội quân dự bị này, mà nhân vật phá lố chơi của Mourinho phải có một sức khỏe rất tốt, một trí óc phán đoán vị trí không tồi, một vóc dáng cao lớn, và trên hết phải có đầy đủ các tiểu xảo. Nhân vật này không được phép phạm lỗi quá mức (theo kiểu De Jong của đội Hà Lan trong world cup trước), mà chỉ phạm lỗi đủ để thay đổi ý đồ ban đầu của cầu thủ đối phương thông qua các hành vi du đẩy, tì sau, ngáng, đá vào chân từ phía trước, hoặc các hành vi trêu chọc sao cho đối thủ mất bình tĩnh và sự sáng suốt. Nhân vật này không được phép phạm lỗi từ phía sau, hoặc phạm lỗi quá lộ liễu trước mắt trọng tài. Thật ra đây là một yêu cầu không quá cao, vì như đã phân tích ở trên- vai trò của nhân vật này không phải là đối mặt một mình với một tiền đạo hay tiền vệ đối phương, mà chỉ là quấy rối bước đầu các tiền đạo hay tiền vệ ấy, để cho đồng đội của mình, các tiền vệ phòng ngự hay hậu vệ, chiếm được thế thượng phong trong các cuộc tranh chấp. Vỉ lẽ đó, nguy cơ bị phạt thẻ của nhân vật này thường là không cao dù tầm hoạt động của anh ta là rộng khắp và tham gia trọng mọi cuộc tranh chấp.
Cũng phải lưu ý một điểm, lối đá này của Mourinho chỉ có thể thích dụng được với các đối thủ có lối đá latin, hay nói chính xác hơn, lối đá của các đối thủ đặt cơ sở của họ vào các cầu thủ sáng tạo phát động tấn công giữa sân. Với các đối thủ chọn lối chơi đặt cơ sở vào các tiền vệ cánh đúng nghĩa, có nghĩa là đối với các đối thủ tìm cách phát triển bóng dài sang hai cánh , vượt tầm của khu vực trung tuyến, thì lối đá của Mourinho sẽ không có tác dụng nhiều. Nhìn từ góc độ này,có thể nói, Barca chính là đối thủ lý tưởng cho lối đá này của Mourinho, hay nói chính xác hơn-, chính vì các đối thủ mà tiêu biểu là Barca, Mourinho mới phải tìm cách nghĩ ra lối đá này
Thật sự là vô cùng khó khăn cho các đội bóng như Barca khi phải đối diện với lối đá này của Mourinho. Ta cũng phải lưu ý rằng, Barca là một đội bóng tuyệt vời, tuy nhiên, tính đa dạng trong tấn công, nhất là từ khi họ bán đi Etoo hay Ibrahimovich, là không nhiều. Các cầu thủ của Barca dường như chỉ có một cách đá duy nhất. Trong các trận đấu của mình, họ không hề thay đổi chiến thuật đá, mà chỉ thay đổi con người cụ thể. Dù rất yêu mến Barca, đây chính là điểm tôi hơi băn khoăn. Tôi tin rằng để có thể hoàn hảo hơn, và có thể đối mặt với các đội bóng như đội bóng của Mourinho, Barca nhất thiết phải bổ sung lực lượng, và nhất thiết phải tìm ra các phương án B, hay B’ cho các trận chiến của mình. Rất hy vọng họ sẽ mua được một cầu thủ như Fabregas, một tiền vệ cung cấp bóng vừa có lối đá sắc bén ( tương tự Xavi), vừa có thể áp sát khu cấm địa của đối phương và ghi bàn (như Iniesta), và trên hết, là một cầu thủ chịu va chạm (qua môi trường rèn giũa của bóng đá Anh). Xavi và Iniesta là hai “nhà quý tộc” ở giữa sân, tuy nhiên, khi gặp những dạng “lưu manh” thì rất khó chiến thắng. Mà bóng đá của những tháng năm này, nhất là sau khi đã xuất hiện Mourinho, chất “quý tộc” của nó hẳn đã …bay đi RẤT nhiều ☺
Trở lại trận Barcelona vừa thắng Real Madrid 2-0. Theo tôi, đó chỉ là một chiến thắng của may mắn, của Chúa, theo nghĩa, trong trận đấu này, nếu đá đằng thẳng ra, và nếu trọng tài nhút nhát, một đội bóng quý tộc như Barca khó có cơ hội, trước một đội bóng chơi theo chiến thuật “phá lối chơi” như Real Madrid của Mourinho. Thật sự là việc trong tài của trận này từng học nghề của trọng tài từng là chủ tịch ủy ban trọng tài châu Âu- người đã từng tuyên bố Mourinho là kẻ thù của bóng đá, là một lợi thế cho Barca, theo nghĩa trọng tài này, Wolfgang Stark, đã hoàn toàn hiểu rõ các bài hay đòn phép của Mourinho, và do đó, hoàn toàn không sợ hãi gì trước các trò vu khống của Mourinho , mà ông biết chắc chắn sẽ xuất hiện sau trận đấu. Ngoài ra việc các cầu thủ của Barca, mà theo tôi là đã có tính toán trước, đã tìm cách làm cho trọng tài thấy rõ được các tiểu xảo phạm lỗi của nhân vật "phá lối chơi" của đội bóng của Mourinho cũng là một cách đối phó (mà nhất thời trong trận này đã) hữu hiệu. Cũng phải nhìn nhận khách quan rằng, cú phạm lỗi của Pepe, dù có chạm vào chân hay chưa chạm vào chân của Alves, là cực kỳ nguy hiểm- xét cả về góc độ thẩm mỹ bóng đá và hậu quả có thể có của nó. Cú ra chân gầm giầy này ( rất thẳng chân) của Pepe là theo một góc gần như là 90 độ so với góc mà cẳng chân của Alves đang theo đà sút tới- và nói thật là chỉ với một cầu thủ Brazil, rất quen thuộc với bóng đá đường phố như Alves mới có thể- vào phút cuối, văng chân ra và tránh được đòn sát thủ ấy. Nhìn một cách nào đó, Pepe, khi đang say máu, đã mất đi độ lạnh cần có của một cầu thủ phá lối chơi- và để bản thân bị cuốn vào trò chơi của chính mình, dẫn đến việc bị nhận thẻ đỏ, qua đó, làm cho ý đồ của Mourinho bị phá sản
Nói tóm lại. Nhìn ở một góc độ nào đó, Mourinho là một tài năng về chiến thuật. Các chiến thuật do ông ta chế biến ra để đối đầu với các đội bóng cụ thể là vô cùng chính xác, và rất hiệu quả. Những con người mà ông ta chọn để thực hiện các bài chiến thuật của ông ta cũng rất chính xác ( Motta của Inter hay Pepe [ một hậu vệ] của Real Madrid).
Chỉ có một điều có lẽ Mourinho không thể tính tới được, đó là việc, Chúa vẫn hiện hữu, và vì thế,
Cái Đẹp sẽ vẫn hiện hữu
^^
Yes, Messi. Cái đẹp vẫn hiện hữu :-)
N.H.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét