Thứ Hai, 23 tháng 1, 2012

Chuyện hai hạt đậu (thơ ngụ ngôn của ông nội)

Vốn cùng một quả tách ra
Đậu kia đôi hạt màu da xanh rờn
Tình thân gắn bó keo sơn
Cùng nong cùng mẹt trong cơn nắng hè
Cũng vì đất chở giời che
Há vì giúp ích mà e thân tàn
Bỗng người gây cảnh chia tan
Hạt đem ngâm nước hạt dàn phơi thêm
Thấm nhuần qua mấy ngày đêm
Hạt đem ngâm nước mọc thêm rễ dài
Nõn nà trắng toát trong ngoài
Mũ vàng đầu đội nên oai vô ngần
Cong cong mềm uốn tấm thân
Nghĩ mình danh giá có phần tự kiêu
Chê bai bạn đậu đủ điều
Các anh bộ dạng coi tiều tuỵ thay
Đầu đuôi cứng nhắc tròn xoay
Sao không bắt chước tôi đây đổi hình
Đậu nghe cười nhạt lặng thinh
Nghĩ điều nông nổi bạn mình ngán chưa
Vừa nên cái giá làm dưa
Vội chê cả mẹt đậu xưa bạn mình
Ngẫm xem thế thái nhân tình
Thuỷ chung trong lúc hiển vinh mấy người



Giải nhất cuộc thi thơ ngụ ngôn do hội Khai Trí Tiến Đức tổ chức năm 1942, do cụ Huỳnh Thúc Kháng làm chủ khảo

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét