Nguyễn Du: Em, anh sẽ nói với em về quyền lực của ngôn ngữ. Đó là một quyền lực vô hạn bởi không điều gì có thể có trước ngôn ngữ. Ngôn ngữ là điểm-khởi-thủy, bởi tất cả những gì tồn tại chỉ là tồn-tại-khi-được-đồ-chiếu-trong-ngôn-ngữ. Ngôn ngữ là điểm-tận-cùng, bởi tất cả những gì không tồn tại chỉ là không-tồn-tại-khi-không-được-đồ-chiếu-bằng-ngôn ngữ. Ngôn ngữ là sự-cảm-thụ bởi chẳng phải sao em? Chính ngôn ngữ đã làm cho đóa-Huệ-tây-đang-im-lặng-kia
Từ-Từ-Bừng-Nở?
Hồ Xuân Hương: Anh, em cho rằng anh đã lầm. Không phải ngôn ngữ đâu anh, chính cơ-thể mới là điều làm cho đóa-Huệ-tây-đang-im-lặng-kia từ-từ-bừng-nở. Việc làm- hoa-nở không thuộc quyền lực mở-ra hay khép-lại của ngôn ngữ, mà thuộc quyền lực hàn-gắn của cơ thể. Không phải ngôn ngữ đâu anh, mà chính cơ thể, trong nỗ lực tuyệt cùng của nó, khi tìm-cách-hàn-gắn-ngôn-ngữ-và-thực-tại, đã xuất kỳ bất ý, khiến đóa-Huệ-tây-đang-im-lặng-kia
Từ-Từ-Bừng-Nở
một ngày nào đó, khi không rảnh rỗi, hãy nói cho em nghe về tự do! nhé.
Trả lờiXóa