Thúy Kiều: Anh hãy kể cho em nghe về thi sĩ? Phải chăng đó là kẻ chỉ có một mối quan tâm duy nhất- mối quan tâm với thực tại?
Kim Trọng: Thế này nhé. Ngay khi ánh sáng từ một ngôi sao đã chết hàng triệu năm về trước chạm nhẹ vào võng mạc của em và giúp em tìm thấy được chiếc trâm-cỏ-thi-thực-tại em vừa đánh rơi xuống vệ-cỏ-hiện-tại bên đường, ngay khi ánh sáng ấy giúp anh xăm-xăm-đè-nẻo-lam-kiều-hiện-tại sang chơi được với em mà không vấp-ngã-bổ- chửng-trong-thực-tại, thì anh hỏi em ánh sáng ấy là ánh sáng của hiện-tại hay của quá-khứ, của thực-tại hay của ảo-ảnh, của cái-đang-sống hay của cái-đã-chết, của cái còn-tiếp-diễn, hay của cái- đã-mãi-mãi-bị-lãng-quên ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét